Mẹ ơi! Con đang nhớ mẹ nhiều lắm

Mẹ ơi! Con đang nhớ mẹ nhiều lắm

2018-07-30 17:06:55.0 1701

Bi kịch gia đình ập xuống đầu chúng tôi khi biết mẹ bị ung thư giai đoạn cuối. Lúc mẹ còn sống chúng tôi luôn mặc định có mẹ ở trên đời, mặc định có mẹ chăm sóc từng bữa cơm, từng giấc ngủ cho mình. Khi mẹ ra đi, lúc ấy chúng tôi mới thấy nhớ mẹ, mới thấy nhà cửa thiếu đi bàn tay của mẹ sao mà trống vắng đến thế. Còn đâu những buổi chiều tà mẹ ngồi đợi cơm, những đứa con của mẹ tuy đã lớn nhưng vẫn như những đứa trẻ, mỗi khi ở thành phố về là ríu rít như những con chim non quanh quẩn bên mẹ hiền.

 

Chuyện buồn ập đến khiến cả 4 chị em chúng tôi gần như suy sụp hoàn toàn. Mẹ ra đi chỉ để lại 1 lời nhắn nhủ duy nhất đến với tôi rằng: “ mẹ rất lo cho con, đứa con út bé bỏng của mẹ, con đã học xong đại học rồi nhưng vẫn chưa lập gia đình, điều đó làm mẹ không yên tâm chút nào con ạ”

Chỉ vậy thôi rồi mẹ ra đi trong sự tiếc nuối vô hạn của 4 chị em chúng tôi. Nhưng mẹ ạ! Con hứa với mẹ là con sẽ sống tốt, con sẽ không phụ công mẹ và các chị đã nuôi dưỡng con đâu mẹ ạ! Mẹ hãy thanh thản nhé, con rất nhớ mẹ, con nhớ những giây phút được ở bên mẹ.

16 tuổi mẹ bước chân về nhà chồng, cái tuổi lẽ ra phải được vui vẻ bên bạn bè, mẹ cha thì mẹ đã phải làm dâu, làm mẹ. Biết bao nhiêu nỗi vất vả tủi hờn đè nặng lên vai mẹ, nhưng mẹ không hề oán than nửa câu. Mãi sau này chúng tôi lớn mới nghe các bác hàng xóm kể lại là ông bà nội rất coi thường mẹ tôi vì mẹ không sinh được con trai nối dõi cho gia đình, 4 chị em tôi cũng không được ông bà quý như những đứa trẻ khác. Hơn nữa, ngày mẹ sinh tôi - đứa con út, cũng là ngày bố tôi vĩnh viễn ra đi sau một tai nạn lao động, bố đã ra đi khiến cho mẹ gần như hoàn toàn sụp đổ, thân mẹ gầy một mình che chở cho 4 đứa con thơ dại, mấy chị em tôi mỗi người cách nhau chưa đầy 2 tuổi. Bao nhiêu vất vả của cuộc đời đã đè nặng lên đôi vai gầy gò của mẹ.

Mẹ trở thành góa phụ khi còn quá trẻ, cái tuổi đúng ra vẫn là tuổi xuân thì mới ngoài đôi mươi, có rất nhiều người đàn ông đã ngỏ ý là lo cho mẹ con tôi. Nhưng mẹ đã lắc đầu từ chối tất cả, mẹ sợ…mẹ rất sợ khi những người đàn ông đó không thương chúng tôi, làm khổ chúng tôi vì không phải tình máu mủ gì cả. Và cũng không biết tự bao giờ, nước mắt của mẹ đã chẳng còn rơi hằng đêm nữa. Không phải vì mẹ hết nước mắt, vô cảm, mà mẹ đã nuốt những giọt nước mắt mặn đắng vào trong lòng để nuôi chị em tôi bằng người.

Trong tim tôi, mẹ tôi đẹp, đẹp lắm, một người phụ nữ đẹp về cả ngoại hình và cái đẹp còn thể hiện trong tâm mẹ. Dù bị bà nội tôi hắt hủi, khinh ghét nhưng mẹ vẫn phụng dưỡng bà cho đến tận những ngày cuối đời của bà. Những ngày đó bà nội tôi khóc rất nhiều, bà nói là bà rất hối hận khi không thương mấy mẹ con chúng tôi, nhiều khi bà còn gây áp lực cho mẹ tôi nữa, nhưng mẹ chỉ mỉm cười với bà và nói: “U đừng suy nghĩ gì cả, con hiểu lòng u mà, con thương u như mẹ đẻ của con vậy” Bà nội tôi trào nước mắt vì lúc đó bố tôi đã mất, mà mẹ tôi vẫn nguyện ở lại nhà chồng để lo cho gia đình nhà chồng và các con của mẹ, đấy là điều mà không phải người phụ nữ mới ngoài đôi mươi nào cũng làm được điều đó.

 

 

Chúng tôi dần lớn lên theo từng lời ru của mẹ, tiếng võng kẽo kẹt trong những buổi trưa hè đã nuôi dưỡng chúng tôi lớn khôn tới ngày hôm nay. Cả ba chị của tôi đều phải nghỉ học sớm vì điều kiện gia đình không cho phép, các chị lên thành phố làm thuê để nuôi tôi ăn học. Đến khi cả 4 đứa đều có công việc ổn định và thành công, lại quên mất rằng phải có một thứ gì đó phòng bị cho mẹ mỗi khi chúng tôi không ở nhà. Để mẹ sống một cuộc sống tuổi già an lành hơn. Đó là những điều mà 4 chị em tôi đều không nghĩ đến, để bây giờ ân hận và xót ca biết bao.

Tuy rằng chưa có giây phút nào được sống sung sướng, đầy đủ, nhưng mẹ lúc nào cũng mỉm cười vì mẹ có chúng tôi ở trên đời, đó là tất cả tình thương yêu của mẹ dành cho chúng tôi

“Mẹ ơi, chúng con nhớ mẹ lắm mẹ ơi!”

Hifawe



Vui lòng đăng nhập để bình luận.