Con hãy mở mắt ra nhìn mẹ đi!
2018-07-30 21:56:41.0 1953
Con nằm viện càng nhiều thì viện phí càng tăng cao. Bệnh viện cũng hối thúc mẹ phải đóng viện phí rồi. Con bảo mẹ phải làm sao đây? Mẹ không thể chi trả viện phí cho con được nữa rồi. Kinh tế nhà mình cũng đâu có giàu có đâu con. Hai mẹ con mình cũng chỉ đủ ăn đủ tiêu thôi. Nay sóng gió ập đến như này, mẹ đã dồn hết tất cả tài sản của gia đình vào lo cho con nhưng vì con bị quá nặng, bao nhiêu tiền của cũng ra đi.
- Phía trước mẹ mãi mãi là con...
- Món quà tuổi già con dành cho bố
- Con có lạnh như mẹ lúc đó không?
- Con thất học vì bố mẹ kinh doanh thua lỗ
Con trai ơi, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, sao con cứ nằm im lặng đến thế. Mẹ cầu xin con hãy mở mắt ra đi để mẹ lại thấy con cười nói, vui vẻ như mọi ngày.
Con đừng nằm đó làm cho mẹ sợ. Con đã hứa với mẹ những gì, con còn nhớ không? Để mẹ nhắc cho con nhớ lại nhé, con nói con sẽ không bao giờ để mẹ phải khóc, phải lo lắng vì con rồi cơ mà. Nhưng tại sao con không làm được điều mà con đã hứa, cuối cùng còn vẫn khiến người mẹ này đau đớn, quặn thắt từng khúc ruột thế này.
Khi vị bác sĩ ngoài 50 tuổi, nghiệm giọng nói con bị chấn thương sọ não. Mẹ đã rất sợ, rất buồn và có chút tức giận với con. Mẹ biết tính con đi lại rất chủ quan, lơ là và hơi ẩu khi tham gia giao thông nên nhiều lần mẹ đã nhắc nhở con đi đâu, làm gì cũng phải cẩn thận, người khác không va vào mình thì bản thân mình cũng sẽ gây ra tai nạn cho những người xung quanh nhưng con không nghe lời mẹ, con hoàn toàn làm theo bản tính của mình để rồi...
Giây phút có người thông báo với mẹ là con gặp tai nạn giao thông, con có biết mẹ cảm thấy thế nào không? Trời đất như quay cuồng, đôi chân mẹ run run không thể đứng vững được, mẹ không dám tin điều đó là sự thật nhưng con lại nằm ở đó, máu me be bét, tính mạng bị đe dọa. Mẹ rất sợ phải chứng kiến một lần nữa sự ra đi của người thân yêu nhất như ba con đã từng rời bỏ mẹ. Rồi đây sẽ chỉ còn lại một mình mẹ bơ vơ trên cõi đời này, con có thấu chăng?
Khi con đang nằm đó để tiếp tục theo dõi sức khỏe, mẹ phải thay con tới thăm người mà con đã gây ra tai nạn. Chú ấy bị nhẹ hơn con, chỉ gãy chân thôi. Nhưng cũng bởi gãy chân mà chú ấy không thể đi lại, không thể kiếm tiền nuôi gia đình của chú ấy!
Mẹ cảm thấy rất có lỗi với gia đình chú. Mẹ đã thay con gửi lời xin lỗi và bồi thường một khoản tiền nho nhỏ cho chú ấy, mẹ đã cầu xin sự tha thứ của chú ấy dành cho con và mẹ cũng mong vì chuyện này còn sẽ nhanh chóng tỉnh dậy và khỏe mạnh như xưa.
Nhưng con ơi, không phải như thế là mẹ đã trút bỏ được gánh nặng đâu con! Người bị hại, mẹ đã bồi thường và xin tha thứ rồi. Còn con trai mẹ, không ai bồi thường cho, bởi đó là lỗi do con gây ra và mẹ thì không có quyền gì để đòi hỏi sự bồi thường.
Con nằm viện càng nhiều thì viện phí càng tăng cao. Bệnh viện cũng hối thúc mẹ phải đóng viện phí rồi. Con bảo mẹ phải làm sao đây? Mẹ không thể chi trả viện phí cho con được nữa rồi. Kinh tế nhà mình cũng đâu có giàu có đâu con. Hai mẹ con mình cũng chỉ đủ ăn đủ tiêu thôi. Nay sóng gió ập đến như này, mẹ đã dồn hết tất cả tài sản của gia đình vào lo cho con nhưng vì con bị quá nặng, bao nhiêu tiền của cũng ra đi.
Con mau mở mắt, trả lời cho mẹ đi con! Chuyện của con xảy ra như ngày hôm nay cũng là một phần lỗi lớn của bản thân mẹ. Đáng lẽ ra mẹ phải biết tính toán thiệt hơn, làm gì cũng phải biết dự phòng cho cuộc sống vốn dĩ nhiều bất trắc, trớ trêu. Nhưng mẹ lại thờ ơ để cuộc sống diễn ra theo đúng kịch bạn của bất lực, mẹ trách con nhưng còn trách bản thân mình gấp ngàn lần hơn thế. Mẹ phải làm gì để lo cho con tai qua nạn khỏi đây?
Hifawe