Ham rẻ, gây họa cho con
2018-07-30 22:00:36.0 2226
Từ trước đến nay, tôi luôn tin tưởng giao chuyện quản lý tiền nong cho vợ. Việc của tôi là đi làm và cuối tháng có tiền lương chỉ giữ lại một khoản nhỏ để tiêu vặt còn đâu đưa hết cho vợ giữ. Tôi vẫn biết tính của cô ấy tiêu xài hoang phí nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác vì tôi rất bận việc, không thể chi li những thứ nho nhặt trong cuộc sống được.
- Ba mệt rồi, con để cho ba nghỉ được không?
- Con có lạnh như mẹ lúc đó không?
- Mẹ ơi! Con đang nhớ mẹ nhiều lắm
- Phía trước mẹ mãi mãi là con...
“Anh chẳng hiểu tiền chúng mình làm ra em để đi đâu hết mà sao những thứ cần tiêu, em không tiêu cho xứng đáng, những thứ đáng lẽ ra em nên đầu tư em lại hời hợt ham rẻ để đến nỗi gây ra họa lớn, con chúng ta nếu có mệnh hệ gì anh sẽ không để cho em yên ổn đâu”, trong cơn tức giận tôi mắng vợ xối xả.
Từ trước đến nay, tôi luôn tin tưởng giao chuyện quản lý tiền nong cho vợ. Việc của tôi là đi làm và cuối tháng có tiền lương chỉ giữ lại một khoản nhỏ để tiêu vặt còn đâu đưa hết cho vợ giữ. Tôi vẫn biết tính của cô ấy tiêu xài hoang phí nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác vì tôi rất bận việc, không thể chi li những thứ nho nhặt trong cuộc sống được.
Khi chưa có con, cô ấy luôn mạnh tay trong khoản mua sắm quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu. Lúc đó, tôi vẫn nghĩ thoáng vì chúng tôi chưa phải lo lắng nhiều đến kinh tế. Nhưng từ khi có con, vợ tôi lại nghỉ việc ở nhà sinh đẻ nên mọi chi phí đều do tôi gánh vác. Tôi cho rằng, cô ấy sẽ tự ý thức được trách nhiệm của mình với con mà từ bỏ hoặc ít ra là hạn chế thói quen không rẻ của mình.
Vậy mà, sinh con được 2 tháng, cô ấy đã ngay lập tức bỏ mặc con khóc đòi bú mẹ, thực hiện chế độ giảm cân khắt khe để lấy lại vóc dáng của mình. Cô ấy bảo với tôi, không thể ăn nhiều vì sợ sồ xề, xấu xí, chồng lại có bồ bên ngoài. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ lệch lạc như thế. Với tôi chỉ cần vợ con khỏe mạnh là tôi hạnh phúc lắm rồi.
Vì giảm cân, cô ấy tự nhiên mất sữa, phải mua sữa công thức bên ngoài. Khi đã eo thon trở lại, suốt ngày cô lo lắng chưng diện, cứ hễ thấy cái gì đẹp, sang là cô ấy không tiếc tiền mua ngay lập tức. Mà khổ nỗi, càng có nhiều đồ cô ấy càng cảm thấy ít và không thể tiết chế được sở thích mua sắm của mình. Đầu tư cho bản thân thì cô ấy không tiếc, vậy mà mua sữa công thức cho con, vợ tôi cũng không biết chọn lựa sản phẩm tốt, cứ suốt ngày săn hàng giá khuyến mại với rẻ để mua.
Không được bú sữa mẹ bản thân sức đề kháng của con đã kém hơn bình thường, nay uống thêm sữa đểu bên ngoài con tôi càng còi cọc, xanh xao và không lớn nổi. 5 tháng mà con chỉ nặng có hơn 5kg, trong khi mới đẻ ra đã là 3,7kg. Xót con, tôi có ý nhắc vợ bớt lo làm đẹp tập trung chăm sóc con thì cô ấy bù lu, bù loa bảo tôi chỉ biết nghĩ cho con, không biết nghĩ cho vợ.
Đến nỗi, hôm vừa rồi vợ tôi mua phải hộp sữa giả, con uống vào bị đi ngoài liên tục không kiểm soát, tôi tá hỏa phải mang con đi cấp cứu. Cũng may mà con tôi đã qua khỏi cơn nguy kịch vì mất quá nhiều nước, chỉ cần chậm một chút nữa có thể mất mạng như chơi.
Vì vợ tôi vô tâm, không biết lo nghĩ cho con chỉ biết thỏa mãn bản thân nên mới ra nông nỗi này. Tôi đã rất bực mình với cô ấy, nếu như vợ tôi biết vun vén, dành dụm tiền nong lo tẩm bổ cho bản thân và chăm con thì đâu đến nỗi con tôi phải sống dở, chết dở như thế này. Con ốm đi viện, lại mang một đống nợ vào người vì tiền viện phí rồi thuốc thang nữa chứ.
Từ nay, tôi sẽ cầm tiền và tự lo liệu cho con. Tôi cần phải chắc chắn rằng chuyện tồi tệ như thế này sẽ không xảy ra nữa và tôi cần lập một kế hoạch tài chính cho những rủi ro trong tương lai đối với sức khỏe của con tôi, tôi không thể trông mong gì vào một người mẹ vô trách nhiệm như thế cả.
Hifawe