Người phụ nữ quét rác ở chợ
2018-07-30 22:00:10.0 1481
Ngày nào cũng vậy, năng hay kể mưa, chị vẫn đều đặn lê đôi chân bị tật một bên khó nhọc đạp chiếc xe cũ kĩ của mình để đi quét chợ, cái chợ ngay sát ngôi nhà tôi ở và cũng là nơi tôi mua thức ăn cho cả nhà.
- Bố ơi đừng từ bỏ chị em con
- Con xin lỗi mẹ!
- Không còn cơ hội buộc dây giày cho vợ
- Tương lai của con bắt đầu bằng hành động của bạn
Ngày nào cũng vậy, năng hay kể mưa, chị vẫn đều đặn lê đôi chân bị tật một bên khó nhọc đạp chiếc xe cũ kĩ của mình để đi quét chợ, cái chợ ngay sát ngôi nhà tôi ở và cũng là nơi tôi mua thức ăn cho cả nhà. Nhiều hôm mưa to, đang quét dở chị lại chạy vào nhà tôi xin đứng trú nhờ. Nhìn gương mặt khắc khổ của chị, tôi đoán chắc cuộc sống gia đình chị vất vả lắm. Lúc đầu chưa quen nhau, tôi cũng chào hỏi đôi ba câu vì cũng mãi bán hàng (gia đình tôi có cửa hàng tạp hóa) , lâu dần thành quen, lúc bán hàng rảnh rỗi, tôi ngồi trò chuyện với chị, khi thì về con cái, lúc lại gia đình.
Không phải xã tôi không có người quét dọn được vệ sinh nhưng vì thương tình chị năn nỉ xin làm nên ban quản lý chợ đã tạo điều kiện để chị kiếm tiền nuôi con. Chị tên là Loan, bị tật cà nhắc một bên chân từ nhỏ nên đi đâu xin việc cũng khó khăn. Chị còn một đứa con nhỏ lên 6 cũng thường xuyên đau ốm liên miên, thuốc thang cả ngày. Số tiền công ít ỏi chị làm ở đây chẳng đủ cho một đợt ốm của con. Chồng mất cách đây 2 năm do bị lật thuyền trong lần đi đánh cá gặp bão lớn. Chị một mình vất vả nuôi con nhưng cũng chẳng thể làm gì được hơn với cái chân dị tật của mình.
Chị buông một tiếng thở dài và nhìn xa xăm về phía trước. Đứa con nhỏ ở nhà trái gió trở trời lại lên cơn hen đến là khổ. Chị cũng đã đi vay mượn khắp nơi rồi nhưng cũng chẳng đủ để chữa dứt điểm cho con. Mà tiền vay xong chị cũng chẳng đủ khả năng trả nên đến khi có việc cần vay nữa có mấy ai đủ “can đảm” để cho chị ấy vay thêm nữa. Vậy là chị với con cứ sống như thế lay lắt qua ngày.