Tôi dại dột
2018-07-30 21:46:20.0 1302
Nghĩ lại thấy đúng là mình dại quá.
Tôi điên cuồng lao vào người đàn bà ấy, chẳng hiểu sức mạnh ở đâu ra nữa, mặc cho anh ngăn cản. Tay tôi nắm được tóc của chị giật ngược lại, rồi lách qua người anh, dùng hết sức để tát, để đấm lên mặt lên đầu chị, vừa hung hăng vừa tuôn ra những lời nói thô thiển mà tôi không thể nhớ hết được.
Mấy bạn trẻ ngồi bàn gần đó cuống cuống đứng dậy chạy dạt ra. Chỉ đến khi cái cốc thủy tinh vỡ tan trên đầu chị và máu tuôn chảy nơi bàn tay phải, tôi mới tỉnh lại. Một người đàn ông dìu chị vào trong quầy lễ tân rồi vài người xúm đến. Còn chồng tôi bình tĩnh ôm tôi ra cửa và dùng khăn giữ chặt vết cắt ngọt lịm của miếng vỡ để ngăn những giọt máu liên tiếp nhỏ xuống bàn.
Tôi khóc. Tôi giật tay ra khỏi sự chăm sóc của chồng. Tôi bỏ chạy, mặc cho máu vẫn chảy.
Vào trong xe và đóng cửa lại, tôi được chị tài xế taxi ân cần băng lại cả bàn tay. Tôi từ chối vào bệnh viện và đề nghị chở đến một nhà nghỉ trong Thái Hà theo biển chỉ dẫn ở đầu ngõ.
Dường như cơn điên trong tôi đã dịu lại, tôi mở mắt ra nhìn đồng hồ trên tường rồi vội vàng mở nguồn điện thoại gọi nhờ dì Huệ đi đón con, tôi bảo dì, chị ở lại công ty tiếp khách với giám đốc nên về muộn.
Vết máu đã se lại, nhưng tôi bắt đầu cảm nhận sự đau buốt. Tôi lại khóc vì nghĩ đến sự phản bội của chồng. Trong đầu tôi vương vấn hình ảnh người đàn bà quê mùa và lăng loàn kia.
Lúc sáng anh bảo đi hội thảo ở Ninh Bình, đến chiều muộn mới về. Vậy mà đúng vào lúc giữa trưa, anh lại hẹn hò với một người đàn bà trong quán café ở trung tâm Hà Nội.
Cái điện thoại Iphone rung lên bần bật, tôi chẳng thèm để ý. Đến vài phút sau, khi nghe chuông báo tin nhắn thì tôi mới nhổm người lên với lấy điện thoại và ngượng ngịu mở ra bằng bàn tay trái của mình. Chỉ có tin nhắn của chồng tôi: “Em sai rồi, về nhà đi anh nói chuyện sau”, kèm theo đó là một đường link màu xanh lét. Tò mò tôi bấm vào xem.
Facebook của chị hiện ra, tôi bị giật mình và cuốn hút bởi hình ảnh một người đàn ông đầu trọc đang nằm trong bệnh viện với những dây nối lên đầu và cơ thể. Ngồi bên cạnh là chị, người đàn bà quê mùa mà tôi mà đã đối xử tàn nhẫn.
Tim tôi đập nhanh hơn, mắt dán vào màn hình đọc từng dòng chữ có phần non nớt của trẻ con. “Bố ơi, mẹ Liễu và chị em con luôn ở bên bố, bố cố gắng nhé. Ước gì có phép màu với nhà mình lúc này bố nhỉ”.
Tôi chưa đoán được chuyện gì xảy ra thì điện thoại báo có email mới. Như một phản xạ tự nhiên, tôi mở ra rồi đọc.
“Anh không gọi em, vì anh hiểu em đang mất bình tĩnh khi hiểu sai về anh và chị Liễu. Anh đang ở trạm y tế phường Khâm Thiên, cũng may chị Liễu chỉ phải khâu 3 mũi, chắc chiều tối là được về.
Chị Liễu là khách hàng của anh từ gần 4 tháng trước. Tuy nhiên vợ chồng chị ấy kém may mắn khi mới nộp hồ sơ được hơn 1 tháng thì anh đi bệnh viện và lúc đó mới biết chồng chị bị ung thư vòm họng. Bây giờ đang phải truyền hóa chất ở viện K Tân Triều.
Theo quy định của ngành bảo hiểm, trường hợp của nhà chị ấy không được chi trả quyền lợi vì phát hiện ung thư ngay trong thời gian 90 ngày kể từ ngày ký hợp đồng.
Nhà anh chị không có điều kiện, dành dụm mãi mới mua được hợp đồng bảo hiểm với mức phí hơn 12 triệu/năm.
Chị Liễu có nhắn cho anh nhiều lần và hôm nay chị ấy gấp quá nên anh nhờ anh Kiên tổ chức hội thảo thay, rồi hẹn chị Liễu ra quán café gần nhà chị để hướng dẫn chị những bước tiếp theo để công ty bảo hiểm hoàn lại giá trị hợp đồng, để chị có tiền truyền hóa chất cho anh vào ngày kia.
Em hãy giữ bình tĩnh để xử lý mọi việc, đừng hấp tấp và nghi ngờ người khác như thế. Một hai ngày, anh sẽ đưa em đến xin lỗi chị ấy”.
Tôi mở lại trình duyệt và xem rất kỹ face của chị, rồi xâu chuỗi những điều chồng tôi nhắn nhủ qua email. Những sự kiện rời rạc trên face của con chị, nhưng đủ để tôi hiểu rằng, điều mà chồng tôi nói là đúng.
Một cảm giác ê chề, xấu hổ tột cùng xuất hiện trong tôi, dù chỉ có một mình trong căn phòng đóng kín cửa. Tôi thấy có lỗi với chị, có lỗi với gia đình chị, và có lỗi với chồng…
Hifawe