Cả đời cứu người nhưng không thể cứu nỗi mình

Cả đời cứu người nhưng không thể cứu nỗi mình

2018-07-30 21:14:40.0 1124

Chứng kiến sự ra đi đột ngột của anh và nỗi đau của những người ở lại, tôi bỗng cảm thấy lo lắng và chột dạ. Vợ con tôi vẫn hàng ngày ở nhà đợi tôi đi làm về mỗi buổi chiều muộn. Nhỡ một ngày nào đó, tôi không thể an toàn trở về nhà giống như anh thì sao?

Có rất nhiều người cả cuộc đời họ sống lương thiện, giúp đỡ người khác thậm chí còn là ân nhân cứu tính mạng của rất nhiều người nhưng khi chết, họ lại chết một cách đau đớn nhất. Và trong những con người xấu số ấy, tôi biết một người, một bác sĩ trưởng khoa nhi ở bệnh viện nơi tôi đang làm việc.

 

Ngày hôm qua, sau khi kết thúc ca làm việc của một ngày mệt mỏi, trực tiếp phẫu thuật cứu sống 2 bệnh nhi, một bị mắc bệnh tim bẩm sinh, hai bị u não cấp tính, anh ấy trở về nhà với vợ con. Dẫu cho trên gương mặt anh có đôi chút mệt mỏi vì áp lực công việc và trách nhiệm của người thầy thuốc nhưng tôi vẫn thấy anh nở một nụ cười hiền từ tạm biệt các đồng nghiệp trước khi bộ đồng phục Blouse trắng và ra về. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng, tôi còn nhìn thấy anh, người bác sỹ tận tụy hết lòng vì công việc. Trên đường về, anh gặp tai nạn giao thông và ra đi mãi mãi...

 

 

Có một kẻ điên, cầm theo mã tấu hung hãn lao xe trên đường, chắc chắn kẻ đó đang cố ý thực hiện hành vi giết người vì ân oán cá nhân và người chúng rượt đuổi là người khác chứ không phải anh. Nhưng do lúc đó trời nhập nhoạng tối nên chúng đã nhìn “gà hóa cuốc”, nhận nhầm người và anh đã không may mắn nằm trong tầm ngắm của chúng. Rồi chúng đâm anh một nhát chí mạng ngay sau lưng khiến anh ngã ra đường. Ngay giây phút ấy, một xe tải lao nhanh qua, nghiến anh, kéo anh trong gầm xe đi một đoạn xa… Máu chảy, nhuộm đỏ cả con đường. Thân xác anh nằm đấy, không còn vẹn nguyên. Anh... đã chết ngay tại chỗ. Những kẻ giết anh, ngay sau đó cũng bị cơ quan công an bắt giữ và chịu hình phạt thích đáng.

 

Hôm nay, cả bệnh viên xôn sao, bàng hoàng đón nhận tin dữ, người đồng nghiệp yêu quý của chúng tôi đã không còn. Anh đã cứu bao nhiêu mạng người thoát chết nhưng cuối cùng mạng sống của anh, anh chẳng thể giữ được. Cơ quan tiếc thương, cử một số người đại diện trong đó có tôi đến dự đám tang đưa tiễn linh hồn anh.

 

Tôi chưa bao giờ thấy một đám tang nào mà nhiều người đến dự và khóc như thế. Trong số những khuôn mặt ủ rũ, đau buồn kia có rất nhiều người đã từng là bệnh nhân, là người nhà bệnh nhân đã được anh chữa trị và mang ơn. Họ có thể tiếp tục cuộc đời trong niềm vui, sự hạnh phúc của người thân. Còn anh, anh đã lạnh lẽo một mình nằm xuống, để lại nỗi lo cho gia đình, cho vợ con anh. Vợ anh, một giáo viên ăn lương công chức, giờ phải gồng gánh cả gia đình với 4 miệng ăn, có lẽ những ngày tháng phía trước của cô ấy sẽ vô cùng chông gai khi không còn người đàn ông trụ cột là bờ vai vững chãi ở bên cạnh nữa.

 

 

 

Chứng kiến sự ra đi đột ngột của anh và nỗi đau của những người ở lại, tôi bỗng cảm thấy lo lắng và chột dạ. Vợ con tôi vẫn hàng ngày ở nhà đợi tôi đi làm về mỗi buổi chiều muộn. Nhỡ một ngày nào đó, tôi không thể an toàn trở về nhà giống như anh thì sao? Ai sẽ là người thay tôi chăm sóc họ? Tôi chưa làm được điều gì cho họ cả.  Liệu rằng có cách nào "cứu cánh" cho sự lo lắng của tôi hay không???

 

Hifawe



Vui lòng đăng nhập để bình luận.