Ước mơ của Thảo
2018-07-30 20:32:26.0 1223
Nếu em được sinh trưởng trong một gia đình tốt hơn, được sự yêu thương che chở của bố mẹ thì giờ có lẽ em cũng đang bước vào năm học cuối cấp rồi….
Người ta vẫn thường nói: “Chúng ta không bao giờ được lựa chọn hoàn cảnh xuất thân nhưng chúng ta có quyền quyết định tương lai của mình” quả thật không sai. Thảo không may mắn khi sinh trưởng trong một gia đình khiếm khuyết. Bố mẹ Thảo lấy nhau được 3 năm, khi Thảo tròn 2 tuổi thì hai người đã đường ai nấy đi. Bố em là dân nghiện cờ bạc còn mẹ em cũng chẳng kém cạnh khi là gái làng chơi.
Vì không thỏa mãn được cuộc sống của nhau và không thể cùng nhau vì con mà tốt hơn nên họ đã chia tay vội vã như thế. Li hôn, tòa xử mẹ Thảo được quyền nuôi em vì em mới có hai tuổi. Nhưng mẹ em cũng chẳng mặn mà gì khi được hưởng cái quyền đó. Cô ta vứt con cho ông bà ngoại nuôi rồi lại quay về với con đường kiếm ăn phi pháp như thế (tôi được nghe mẹ tôi- là hàng xóm với gia đình bà ngoại Thảo kể lại).
Tuổi thơ của Thảo chẳng mấy xuôn xẻ, em được ông bà ngoại nuôi nấng trong sự ghẻ lạnh và thiếu thốn. Một đứa trẻ lên 7, 8 đã sớm phải mưu sinh kiếm sống qua ngày bằng việc đi mò cua, bắt ốc. Những hôm trời nắng chang chang, vẫn là Thảo một mình mò mẫm dưới các con kênh, con rạch để bắt từng con tôm, con cá. Nếu hôm đó về nhà mà không thu hoạch được gì thì em chỉ có chết với ông bà em.
Thảo kém tôi một tuổi, tôi luôn coi em như đứa em gái của mình vì thế tôi thương Thảo lắm, mặc dù cuộc sống của gia đình tôi cũng không phải quá giàu sang nhưng tôi được bố mẹ nuông chiều hết mực, được học hành đàng hoàng, không giống như Thảo, mới nhỏ tí đã chịu bao khổ cực. Cứ hễ nhà có cái gì ngon ngon, tôi đều chạy sang thậm thụt đưa cho Thảo ăn cùng. Nhìn bộ dạng lấm lét, đề phòng ông bà ngoại phát hiện lại chửi mắng và cướp mất miếng ăn của Thảo mà tôi xót xa vô cùng.
Có lần tôi khoe với Thảo về việc sau này sẽ được đi du học và bố mẹ tôi đã chuẩn bị kế hoạch cho tương lai đó của tôi bằng việc tham gia bảo hiểm nhân thọ thì Thảo buồn rầu và nói tôi: “Anh sướng thế, em chẳng mơ được cao sang như anh đâu, em chỉ ước có một gia đình đầy đủ, có cơm ăn áo mặc và được cắp sách đến trường như thế là vui lắm rồi”. Đằng sau đôi mắt rớm lệ của Thảo, tôi biết em đang buồn rất nhiều.
Năm tháng tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm như thế đó, giờ tôi đang chuẩn bị cho chuyến đi du học đến đất nước Đức xa xôi bằng số tiền tiết kiệm bấy lâu của bố mẹ khi mua bảo hiểm nhân thọ. Còn Thảo, tôi không biết em đang lưu lạc ở phương trời nào, vì cuộc sống mưu sinh, vì sự đối xử tệ bạc của ông bà ngoại, em buộc phải bán xứ đi kiếm sống nơi khác. Phải hơn 5 năm rồi tôi không gặp lại em nhưng những hình ảnh tuổi thơ của chúng tôi mãi vẫn còn trong kí ức.
Nếu em được sinh trưởng trong một gia đình tốt hơn, được sự yêu thương che chở của bố mẹ thì giờ có lẽ em cũng đang bước vào năm học cuối cấp rồi….
Hifawe